» Nội dung : y đã chuyển nhà đi hơn một tuần nay rồi, cậu không biết sao?
-Dạ…Tôi sững người, dòng máu nóng di chuyển lên khiến mặt tôi đỏ ửng hơn bao giờ hết.
Yên lặng. Như chợt nhớ ra điều gì, người phụ nữ ấy bảo tôi đứng đợi ở ngoài. Sau một lúc lâu, người phụ nữ đưa cho tôi bức thư bao màu xanh bạc dán kĩ cùng chiếc chuông gió cùng màu. Tôi run run, từng dòng chữ đẹp đẽ mà Hạ Anh để lại cho tôi lại hiện rõ mồn một trước mắt:
“Anh à. Em biết mình có lỗi, vì đã tự tiện bỏ đi một cách đường đột như thế!. Thế nhưng, nếu như em mãi ở lại đây, với anh, như thế này, chỉ khiến em đau khổ them mà thôi. Anh có biết vì sao em lại thích ăn kem sô-cô-la, vì sao lại thích xem phim kinh dị, vì sao lại thích chụp ảnh…Bởi vì…tất cả…đều là những thói quen chung của em và chị em…chị Phong Linh."
Trước khi căn bệnh ung thư quái ác đó làm chị ấy ra đi mãi mãi chỉ sau một tuần du học sang Anh, chị ấy đã nhờ em…đưa chiếc chuông gió này cho anh, như một lời cảm ơn và xin lỗi…vì chị ấy đã định giấu anh vĩnh viễn. Em luôn tự nhủ long mình rằng không được yêu anh, vậy mà trái tim em đã thuộc về anh từ lúc nào…Em biết, mình chỉ là người thay thế. Em biết, anh vẫn còn yêu chị ấy, vì mỗi khi nhìn em, mắt anh đều hướng về chị ấy…Những thói quen hẹn hò, những lời nói ngọt ngào ấy…Anh đều chỉ dành riêng cho chị ấy…Anh à, em không thể tiếp tục yêu anh them được nữa, vì anh thực sự chưa bao giờ yêu em…”
Lại một lần nữa, tôi lạc mất em. tôi mừng thầm, định gọi tên cô ấy thì một người phụ nữ lạ mặt trong nhà bước ra chào tôi:
-Cậu là ai?
-Dạ cháu là Thanh Phương, bạn của Hạ Anh. Cho cháu hỏi có Hạ Anh ở nhà không ạ?
-Cô ấy đã chuyển nhà đi hơn một tuần nay rồi, cậu không biết sao?
-Dạ…Tôi sững người, dòng máu nóng di chuyển lên khiến mặt tôi đỏ ửng hơn bao giờ hết.
Yên lặng. Như chợt nhớ ra điều gì, người phụ nữ ấy bảo tôi đứng đợi ở ngoài. Sau một lúc lâu, người phụ nữ đưa cho tôi bức thư bao màu xanh bạc dán kĩ cùng chiếc chuông gió cùng màu. Tôi run run, từng dòng chữ đẹp đẽ mà Hạ Anh để lại cho tôi lại hiện rõ mồn một trước mắt:
“Anh à. Em biết mình có lỗi, vì đã tự tiện bỏ đi một cách đường đột như thế!. Thế nhưng, nếu như em mãi ở lại đây, với anh, như thế này, chỉ khiến em đau khổ them mà thôi. Anh có biết vì sao em lại thích ăn kem sô-cô-la, vì sao lại thích xem phim kinh dị, vì sao lại thích chụp ảnh…Bởi vì…tất cả…đều là những thói quen chung của em và chị em…chị Phong Linh."
Trước khi căn bệnh ung thư quái ác đó làm chị ấy ra đi mãi mãi chỉ sau một tuần du học sang Anh, chị ấy đã nhờ em…đưa chiếc chuông gió này cho anh, như một lời cảm ơn và xin lỗi…vì chị ấy đã định giấu anh vĩnh viễn. Em luôn tự nhủ long mình rằng không được yêu anh, vậy mà trái tim em đã thuộc về anh từ lúc nào…Em biết, mình chỉ là người thay thế. Em biết, anh vẫn còn yêu chị ấy, vì mỗi khi nhìn em, mắt anh đều hướng về chị ấy…Những thói quen hẹn hò, những lời nói ngọt ngào ấy…Anh đều chỉ dành riêng cho chị ấy…Anh à, em không thể tiếp tục yêu anh them được nữa, vì anh thực sự chưa bao giờ yêu em…”
Lại một lần nữa, tôi lạc mất em. tôi mừng thầm, định gọi tên cô ấy thì một người phụ nữ lạ mặt trong nhà bước ra chào tôi:
-Cậu là ai?
-Dạ cháu là Thanh Phương, bạn của Hạ Anh. Cho cháu hỏi có Hạ Anh ở nhà không ạ?
-Cô ấy đã chuyển nhà đi hơn một tuần nay rồi, cậu không biết sao?
-Dạ…Tôi sững người, dòng máu nóng di chuyển lên khiến mặt tôi đỏ ửng hơn bao giờ hết.
Yên lặng. Như chợt nhớ ra điều gì, người phụ nữ ấy bảo tôi đứng đợi ở ngoài. Sau một lúc lâu, người phụ nữ đưa cho tôi bức thư bao màu xanh bạc dán kĩ cùng chiếc chuông gió cùng màu. Tôi run run, từng dòng chữ đẹp đẽ mà Hạ Anh để lại cho tôi lại hiện rõ mồn một trước mắt:
“Anh à. Em biết mình có lỗi, vì đã tự tiện bỏ đi một cách đường đột như thế!. Thế nhưng, nếu như em mãi ở lại đây, với anh, như thế này, chỉ khiến em đau khổ them mà thôi. Anh có biết vì sao em lại thích ăn kem sô-cô-la, vì sao lại thích xem phim kinh dị, vì sao lại thích chụp ảnh…Bởi vì…tất cả…đều là những thói quen chung của em và chị em…chị Phong Linh."
Trước khi căn bệnh ung thư quái ác đó làm chị ấy ra đi mãi mãi chỉ sau một tuần du học sang Anh, chị ấy đã nhờ em…đưa chiếc chuông gió này cho anh, như một lời cảm ơn và xin lỗi…vì chị ấy đã định giấu anh vĩnh viễn. Em luôn tự nhủ long mình rằng không được yêu anh, vậy mà trái tim em đã thuộc về anh từ lúc nào…Em biết, mình chỉ là người thay thế. Em biết, anh vẫn còn yêu chị ấy, vì mỗi khi nhìn em, mắt anh đều hướng về chị ấy…Những thói quen hẹn hò, những lời nói ngọt ngào ấy…Anh đều chỉ dành riêng cho chị ấy…Anh à, em không thể tiếp tục yêu anh them được nữa, vì anh thực sự chưa bao giờ yêu em…”
Lại một lần nữa, tôi lạc mất em. tôi mừng thầm, định gọi tên cô ấy thì một người phụ nữ lạ mặt trong nhà bước ra chào tôi:
-Cậu là ai?
-Dạ cháu là Thanh Phương, bạn của Hạ Anh. Cho cháu hỏi có Hạ Anh ở nhà không ạ?
-Cô ấy đã chuyển nhà đi hơn một tuần nay rồi, cậu không biết sao?
-Dạ…Tôi sững người, dòng máu nóng di chuyển lên khiến mặt tôi đỏ ửng hơn bao giờ hết.
Yên lặng. Như chợt nhớ ra điều gì, người phụ nữ ấy bảo tôi đứng đợi ở ngoài. Sau một lúc lâu, người phụ nữ đưa cho tôi bức thư bao màu xanh bạc dán kĩ cùng chiếc chuông gió cùng màu. Tôi run run, từng dòng chữ đẹp đẽ mà Hạ Anh để lại cho tôi lại hiện rõ mồn một trước mắt:
“Anh à. Em biết mình có lỗi, vì đã tự tiện bỏ đi một cách đường đột như thế!. Thế nhưng, nếu như em mãi ở lại đây, với anh, như thế này, chỉ khiến em đau khổ them mà thôi. Anh có biết vì sao em lại thích ăn kem sô-cô-la, vì sao lại thích xem phim kinh dị, vì sao lại thích chụp ảnh…Bởi vì…tất cả…đều là những thói quen chung của em và chị em…chị Phong Linh."
Trước khi căn bệnh ung thư quái ác đó làm chị ấy ra đi mãi mãi chỉ sau một tuần du học sang Anh, chị ấy đã nhờ em…đưa chiếc chuông gió này cho anh, như một lời cảm ơn và xin lỗi…vì chị ấy đã định giấu anh vĩnh viễn. Em luôn tự nhủ long mình rằng không được yêu anh, vậy mà trái tim em đã thuộc về anh từ lúc nào…Em biết, mình chỉ là người thay thế. Em biết, anh vẫn còn yêu chị ấy, vì mỗi khi nhìn em, mắt anh đều hướng về chị ấy…Những thói quen hẹ